VN88 VN88

Tâm sự tôi quá chán vì chồng sống hời hợt

Đọc tâm sự tôi quá chán vì chồng sống hời hợt tại chuyên mục tình yêu giới tính hay Truyen18.name nói về tôi quá chán vì chồng sống hời hợt

Tâm sự tôi quá chán vì chồng sống hời hợt

Anh làm con người tôi khô khan, ở bên anh tôi không là mình, không được mặc những gì mình thích, không được ăn những gì muốn ăn, làm những gì muốn làm.
Năm 18 tuổi tôi gặp anh, lúc ấy anh mới 20. Chúng tôi học chung một trường đại học, có lẽ cuộc sống xa nhà của tuổi mới lớn nên tôi dành cho anh tất cả tình yêu thương. Anh cũng yêu tôi, gia đình anh người Bắc, chỉ toàn con trai nên không chăm lo cho anh như gia đình tôi. Chính vì thế tôi yêu anh có thể gọi là mù quáng và chăm lo cho anh với tất cả những gì mình có. Tuổi 18 nên khi yêu là yêu hết mình, không tính toán, vụ lợi. Tất cả những điểm không tốt về anh tôi đều khỏa lấp hết. Tôi cũng chẳng biết được thế nào là sự quan tâm, chia sẻ và đồng điệu của người mình yêu.

Thời gian đầu tôi không cho gia đình biết việc quen anh vì sợ ba mẹ không cho. Chính vì thế các anh chị có định hướng để tôi đi nước ngoài sinh sống. Tất cả sự quan tâm, chăm sóc của gia đình đều dành cho tôi. Tuổi 18 có biết bao sự bồng bột và nông nổi, tôi đấu tranh tư tưởng nhiều và anh bắt tôi phải chọn lựa, cuối cùng tôi đã chọn anh mặc cho gia đình la mắng, các anh chị đều giận và trách móc tôi đủ điều.

Tôi không ân hận với quyết định của mình, luôn hy vọng vào tương lai tươi sáng và một tình yêu mãnh liệt. Sau 6 năm yêu nhau, chúng tôi cũng có những lúc vui buồn, chia tay không biết bao nhiêu lần như các cặp tình nhân khác. Dần dần tôi cảm nhận được anh không yêu nhiều như tôi từng nghĩ. Anh không chăm sóc hay quan tâm gì đến tôi, ba mẹ cũng chứng kiến nhiều nỗi đau khổ mà anh dành cho tôi. Tôi vẫn yêu, chăm sóc anh hết mình mặc dù rất buồn, tự an ủi rằng có thể tính anh như vậy, từ từ sẽ thay đổi được anh.

Tâm sự tôi quá chán vì chồng sống hời hợt

Tâm sự tôi quá chán vì chồng sống hời hợt

Năm 2006 chúng tôi kết hôn, 4 năm sau mới có con. Gia đình tôi có nhà riêng, anh làm nghề tự do nên kinh tế không ổn định. Tôi làm nhân viên cho một công ty phần mềm, tài chính ổn hơn. Suốt 7 năm sống chung, đối với tôi buồn nhiều hơn vui. Anh vẫn vô tình, hời hợt, không chăm sóc và quan tâm gì đến vợ. Khi anh khó khăn tôi luôn đứng phía sau lo lắng, đến khi khá giả anh để dành riêng và mua sắm cho bản thân. Chưa bao giờ vợ chồng có thể chia sẻ và tâm sự bất cứ chuyện gì trong cuộc sống. Phụ nữ thường hay lo xa, nhiều lúc anh bàn chuyện làm ăn nhưng tôi thấy không khả thi nên đưa ra ý kiến thì anh lại trách móc tôi không ủng hộ.

Anh thường trách tôi là người không cầu tiến, không dám đương đầu với khó khăn, không biết làm giàu, suốt mấy năm tại sao tôi cứ làm nhân viên mãi mà không lên làm sếp. Rồi anh chê tôi không biết nấu ăn. Tôi nhớ mãi khi sinh con trai được 3 tháng, dọn mâm cơm do tôi nấu, anh vừa cầm chén cơm ăn một miếng là bỏ vào thùng rác ngay trước mặt tôi. Anh bảo nấu như vậy cũng được sao? Anh trách tôi tại sao không mua sách nấu ăn về xem và làm theo. Tôi buồn vì sao anh có thể đối xử như vậy.

Từ lúc quen và sống với anh đến giờ, tôi chưa biết thế nào là lãng mạn. Anh làm con người tôi khô khan, ở bên anh tôi không là mình, không được mặc những gì mình thích, không được ăn những gì muốn ăn, làm những gì muốn làm. Sau này mỗi lần cãi nhau anh lại chửi tôi thậm tệ. Cả hai đều là người có ăn học nên khi anh xưng mày tao, chửi tôi như một người vô học rồi đuổi tôi ra khỏi nhà tôi sốc lắm, nghĩ không thể tha thứ.

Tôi đưa con về nhà ngoại vài ngày, ông bà ngoại khuyên ngăn và anh xin lỗi mong tôi tha thứ, cuối cùng tôi lại về bên anh. Thời gian cứ trôi, đến bây giờ tôi không biết được có bao nhiêu lần anh chửi mình như thế. Từ lúc cưới anh, mang thai và sinh con, anh chưa chăm sóc cho mẹ con tôi ngày nào, ngay cả lon sữa cho con anh cũng không mua. Nói chung là tôi độc lập kinh tế, tự lo cho bản thân và lo cho con. Anh rất ỷ lại, chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi. Đến nỗi, mỗi khi anh gọi điện là tôi biết anh có chuyện nhờ vả.

Đến tận bây giờ tôi thật sự mệt mỏi và kiệt sức, đã cho anh nhiều cơ hội để thay đổi nhưng anh vẫn vậy. Tôi chợt nhận ra và thấm thía với những gì mình đã cho đi nhưng không nhận được bao nhiêu. Nếu không vì con, tôi không sống với anh đến tận bây giờ. Hiện giờ vợ chồng tôi đã ly thân được một tháng. Tôi muốn ly hôn, có thể lo cho con khi không có anh. Nếu tôi chọn con đường này, chắc chắn sẽ có rất nhiều khó khăn nhưng có thể đây sẽ là sự giải thoát. Tôi đang rất buồn và mong muốn được chia sẻ. Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên chân thành, có nên ly hôn không.

(tình yêu giới tính hay tại Truyen18.name)

VN88